Cưới nhau 7 ngày vẫn chưa "động phòng", tôi đau đớn khi nghe vợ thú nhận

Cập Nhật:2024-12-26 19:02    Lượt Xem:167

Cưới nhau 7 ngày vẫn chưa "động phòng", tôi đau đớn khi nghe vợ thú nhận

Vợ chồng tôi đến với nhau là do mai mối. Vì đặc thù công việc, bận rộn liên miên, lại thêm tính tình khô khan, ít nói nên tôi ngại tán tỉnh, yêu đương. Thấy tôi đã 35 tuổi, mẹ và chị gái sốt ruột, nhất định tìm người mai mối.

Em kém tôi 6 tuổi, có công việc ổn định, tính tình trầm lặng, khép kín. Bố em mất sớm, mẹ tái hôn. Hồi nhỏ, em sống cùng mẹ và cha dượng, từ năm 13 tuổi chuyển về sống với bà ngoại. Theo như bà ngoại em nói, em từng có tình cảm với vài người nhưng chưa thực sự chính thức yêu ai.

Hai người ít nói, trầm lặng như nhau, không ngờ vừa gặp đã nảy sinh tình cảm. Tôi hy vọng em cho tôi thời gian và cơ hội để thể hiện tấm chân tình. Em cũng nói muốn biết cảm giác yêu đương một lần, xem có giống như người ta vẫn thường kể hay không.

Tôi rất hiểu nỗi ám ảnh của vợ, nhưng lo lắng không biết mình phải đợi đến bao giờ? (Ảnh minh họa: Adobe Stock).

Đám cưới đến sau nửa năm tìm hiểu, vì cả hai cảm thấy có cảm tình với đối phương. Gia đình, công việc đều ổn định và quan trọng hơn, ai cũng ngại bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nói tôi không yêu em thì không phải, nhưng nói yêu cũng không hẳn đúng. Tôi cảm nhận, tình cảm em dành cho tôi cũng giống như thế. Điều lớn nhất khiến chúng tôi quyết định kết hôn có lẽ là vì cả hai đã đến lúc muốn lập gia đình. Và tôi hy vọng, sau khi sống chung, chúng tôi sẽ từ từ khám phá nhau.

Đám cưới không quá đông, chủ yếu là anh em, họ hàng, đồng nghiệp và một ít bạn bè thân thiết. Nhưng tôi cảm thấy rất ấm cúng,Tạo Phần Mềm Quản Lý Thời Gian với max10 n h hạnh phúc, Á Gà Thomo 8 4 2024 - Cảm Nhận cảm giác khởi đầu cho một cuộc hôn nhân suôn sẻ.

Đêm tân hôn, Gcha Club - Cộng Đồng Học Tập và Giải Trí Độc Đáo tôi thấy vợ mình e ngại, quấn chăn ngồi ở góc giường khiến tôi cũng bối rối. Trong thời gian tìm hiểu, chúng tôi chưa từng vượt giới hạn và đây là lần đầu tiên của cả hai.

Tôi mạnh dạn ngồi gần em, vòng tay ôm. Nhưng khi bàn tay tôi hoạt động, em co rúm người lại rồi bật dậy, chạy xuống giường. Hành động của vợ khiến tôi bất ngờ, ngơ ngác.

Em nói, mấy hôm chuẩn bị đám cưới vừa lo, vừa mệt, cả hai có thể ngủ một giấc thật ngon không? Tôi nhìn vợ, không ngần ngại gật đầu. Thú thật, tôi cũng mệt và chỉ muốn ngủ.

Thế nhưng, đêm thứ 2,go88 hit đêm thứ 3… và hôm nay là đúng một tuần tròn kể từ ngày cưới, vợ chồng tôi vẫn chưa "động phòng". Mỗi hôm, vợ tôi đều có một lý do. Tôi thừa biết, em cố tình trốn tránh tôi.

Tối qua, khi nhìn vợ ngồi máy tính đến 2h sáng vẫn chưa lên giường, tôi đã nổi cáu. Tôi hỏi: "Rốt cuộc, chúng ta có phải là vợ chồng không? Chúng ta không thể cưới nhau về rồi lại sống với nhau như hai người bạn".

Có lẽ giọng tôi có vẻ khó chịu, khiến vợ bật khóc. Em bảo, em sợ và nỗi sợ ấy là có lý do.

Hồi em 10 tuổi, mẹ tái hôn. Bố dượng của em không chỉ yêu vợ, mà còn rất chăm sóc, quan tâm đến con gái riêng của vợ. Năm 13 tuổi, em bắt đầu dậy thì, biết ngại và xấu hổ. Nhưng cha dượng của em luôn tìm cách đến gần, cố tình ôm ấp, động chạm, nói thương em như con đẻ.

Một hôm, đi học về gặp mưa, em vội vàng vào nhà tắm thay đồ. Khi em bước vào phòng, bố dượng đã đứng sẵn ở đó, đôi mắt đỏ vằn lên. Ông ấy dồn em vào góc tường, định giở trò đồi bại. Em sợ hãi đến độ miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu. May mắn thay, đúng lúc đó có tiếng xe máy vào sân, mẹ em đi làm về.

Sau hôm đó, em một mực đòi về ở với bà ngoại. Mẹ khuyên không được nên đành chiều theo. Em không dám nói chuyện này với ai, nhưng nỗi ám ảnh đó chôn chặt trong lòng chưa từng biến mất.

Một thời gian ngắn sau, bố dượng em qua đời trong một tai nạn giao thông. Mẹ ở một mình, nhưng em vẫn nhất quyết không về với mẹ. Tuy ông ấy đã mất, căn nhà đó vẫn gợi lại những điều đáng sợ đã qua.

Từ chuyện năm đó, vợ tôi sinh ra sợ đàn ông. Em từng đơn phương thích vài người, nhưng khi người ta đến gần thì lại sợ. Em từng phải tham gia một khóa trị liệu tâm lý và tin rằng, mình đã ổn, có thể kết hôn. Vợ tôi nói cho em thêm thời gian...

Tôi ngồi nghe vợ kể, lòng vừa căm hận, vừa chua xót. Sự khốn nạn của một gã đàn ông đã biến một cô gái chìm trong nỗi sợ suốt nhiều năm trời. Tôi không buồn vợ tôi, em đáng thương vô cùng.

Chỉ là tôi cũng bối rối không biết phải làm sao. Tính từ thời điểm ấy đến nay, gần 20 năm trôi qua, nỗi sợ kia em vẫn chưa dẹp bỏ được. Vậy thì, vợ tôi còn cần thêm bao nhiêu thời gian nữa để có thể xóa đi những ám ảnh cũ?

Tôi có thể đợi vợ một tuần, một tháng nhưng sẽ ra sao nếu là một năm hay dài hơn nữa? Ai cũng biết, trong đời sống vợ chồng, chuyện "gối chăn" có vai trò rất quan trọng trong nuôi dưỡng và duy trì hôn nhân.

Liệu sự quan tâm, thấu hiểu tôi dành cho em có đủ để "chữa lành" những tổn thương? Hay tôi nên tìm cho vợ bác sĩ tâm lý thêm một lần nữa?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.



Tin Tức

Tin Liên Quan

Powered by go88 hit @2013-2022 RSS sitemap HTMLsitemap

Copyright Powered by365建站 © 2013-2024